Ngoài kia, tiếng mưa rơi tí tách, những trận gió rít, lạnh thấu xương càng làm tôi nhớ đến cô học trò giàu nghị lực Trần Thị Mai Anh ( hiện đang là học sinh lớp 9A, trường THCS Thanh Xuân Trung).
Cô gái có dáng người nhỏ, thấp, nước da ngăm đen nhưng đôi mắt luôn ánh lên niềm khao khát được học tập và hòa nhập như bao bạn bè cùng trang lứa. Khi mới chào đời, lồng ngực của em đã bị dị dạng và phải phẫu thuật để đặt thanh kim loại. Tuy nhiên sau 3 năm khi tháo thanh kim loại thì chân lại không đi được bình thường và được các bác sĩ chuẩn đoán bị rối loạn trương lực cơ và cho chỉ định tập phục hồi chức năng. Trong thời gian tập luyện, Mai Anh cảm thấy vô cùng đau đớn, đi khám ở các viện khác, các bác sĩ tiếp tục chuẩn đoán bị hoại tử chỏm xương đùi, hoại tử chỏm xương đùi vô khuẩn, hoại tử vô mạch chỏm xương đùi 2 bên giai đoạn IV. Chỉ trong 2013, em đã phải trải qua 3 cuộc phẫu thuật: lần 1 vào tháng 5 để lấy thanh nâng ngực được đưa vào từ 3 năm trước; lần 2 vào tháng 6 mổ giãn dây chằng chân trái; lần 3 vào tháng 7 mổ giãn dây chằng chân phải và bó bột cả 2 chân trong vòng 40 ngày...Tuy nhiên sang đến năm 2014, sau thời gian luyện tập, cơ khớp háng của Mai Anh vẫn co rút trở lại như trước khi phẫu thuật và co rút cong vẹo xương sống nặng hơn cùng những xét nghiệm ở thời điểm đó các bác sĩ chuẩn đoán em bị di chứng bại não, vẹo cột sống thần kinh 80 độ. Phải trải qua biết bao nhiêu đau đớn, những căn bệnh quái ác chưa lúc nào biết hồi kết. Mai Anh đã cùng mẹ đi đến không biết bao nhiêu bệnh viện từ Bắc tới Nam. Đã có nhưng lúc cô học trò bé nhỏ lật từng trang bệnh án trong sự vô vọng, hoang mang, bất lực nhưng tràn đầy khao khát chỉ mong có một ngày được đứng thẳng người lên để được đi lại như các bạn.
Gia đình khó khăn, không nhận được sự yêu thương chăm sóc từ cha, Mai Anh và mẹ đã rất khó khăn trong hành trình đi tìm sự sống. Khi trước, chị Tâm mẹ của Mai Anh từng có ý định bỏ cuộc. Bởi chỉ với công việc bán văn phòng phẩm, ít nhiều chỉ đủ cái ăn nhưng còn tiền để chạy viện cho con thì chị không kham nổi. Bao lần muốn dừng lại nhưng nhìn vào những tờ giấy khen đạt danh hiệu học sinh xuất sắc của con lại thôi thúc chị không ngừng cố gắng. Để có thể đi được bằng đôi chân của mình dù chưa thực sự chắc chắn như ngày hôm nay là sự kết tinh của biết bao tâm huyết sự lam lũ, hy sinh của người mẹ và hơn tất cả đó chính là ý chí, sự quyết tâm, khao khát cháy bỏng mãnh liệt trong em.
Biết bao thiệt thòi, thăng trầm, biến cố với một cô gái chỉ mới 15 tuổi nhưng Mai Anh chưa bao giờ cảm thấy tự ti và ngừng cố gắng để khẳng định bản thân. Ở trên lớp, em sống hòa đồng, sẵn lòng giúp đỡ, sẻ chia khi các bạn. Mặc dù việc đi lại khó khăn nhưng cô học trò giàu nghị lực ấy lại rất nhiệt tình với công việc của lớp. Trong học tập, Mai Anh luôn cố gắng học hỏi không chỉ từ thầy cô mà còn cả ở các bạn. Nụ cười hồn nhiên khi cùng cô bạn cùng bàn Đặng Thư trao đổi bài, hỏi nhau những công thức Toán học, đọc cho nhau nghe những tác phẩm của Phạm Tiến Duật, Thanh Hải, Huy Cận...rồi khúc khích cười làm tôi càng thấy ngưỡng mộ cô học trò với khát vọng sống thật đáng trân trọng. Trong năm học này, em đã góp một phần công sức nhỏ bé của mình vào bảng vàng thành tích của nhà trường với giải Khuyến khích môn Địa lý cấp Quận. Đó quả là thành tích đáng trân quý và tự hào! Mỗi lần giảng bài, đôi mắt chăm chú nghe giảng và khao khát được trau dồi tri thức của Mai Anh khiến tôi thấy mình cần phải cố gắng nhiều hơn. Cô học trò bé nhỏ đã truyền cảm hứng cho tôi, bạn bè cùng trang lứa cho bất cứ ai đã từng gặp. Nguồn năng lượng tích cực từ em đã lan tỏa mạnh mẽ tới các bạn trong lớp. Mỗi lần nhìn thấy Mai Anh tôi lại liên tưởng đến một loại hoa - Hoa hướng dương. Loài hoa chưa bao giờ ngừng hướng về phía mặt trời. Trong năm học này, em quyết tâm thi đỗ vào Trường THPT Nhân Chính. Với sự quyết tâm và nghiêm túc trong học tập cô tin Mai Anh sẽ hoàn thành được mục tiêu của mình. Thương chúc em trên những hành trình tiếp theo luôn bình an - hạnh phúc!
“ Rồi lặng lẽ mang buồn gieo lên đá
Mơ trăm năm hương trổ đóa ngoan hiền
Xin được sống vô ưu như cỏ lá
Giữa cuộc đời dung dị chút an yên...”
( Hương Nguyễn)